--------------------------------------------------------------------------------
Kì 1: Chợt nhận ra, mình đã...
Nhìn từng thằng bạn lặng lẽ tách nhóm để "ra riêng", tôi "thương thân tủi phận" cho mình.
Không phải vì tôi "ế" mà do quan điểm chọn bạn gái quá ư kì quặc củatôi...Thứ nhất: Tôi không thích những cô nàng nổi tiếng đình đám ởlớp này lớp nọ, trường này trường nọ. Tôi không thích những nét đẹp giả tạo hoặc chỉnh sửa quá nhiều. Những cô nàng xinh từ đầu đến chân, lúc nào cũng bước đi thật kiêu hãnh, không phải mẫu người tôi quan tâm.
Thứ hai: Tôi chỉ thích những bạn nữ nghiêm túc và chững chạc. Học hành phải ổn. Không cần xinh. Những cô nàng xinh đẹp thường kiêu kì và có nhiều vệ tinh theo đuổi. Tôi muốn bạn gái mình chỉ thuộc về mình.
Thứ ba: Bạn gái tôi phải hiểu tôi và cho tôi hiểu về cô ấy.
Chính vì những tư tưởng hơi "cực đoan" như thế mà đến bây giờ, những thằng bạn thân cứ nhìn tôi rồi cười, và những bạn nữ thấy tôi thì ái ngại. Một thằng bạn bảo: "Màyxem lại mình đi, học hành không lo, suốt ngày quậy phá, chỉ được cái mẽ ngoài, thì hỏi sao mấy nàng mọt sách để ý cho được! Những cô nàng xinh đẹp kiêu kì, thích đi chơi hơn học, mới "xứng đôi vừa lứa" với màythôi!". Chút tự ái nổi lên, nhưng ngẫm lại tôi cũng thấy...đúng! Nghe có vẻ tôi hơi "mơ cao" đúng không? Một cô nàng xinh đẹp, dễ tìm vô cùng. Nhưng một cô nàng không đẹpsở hữu một tâm hồn thánh thiện, hơikhó...
Trên thế giới này, cứ một người xinhsẽ có một người không xinh. Điều đó chứng tỏ những cô gái phù hợp với sở thích của tôi không phải quá hiếm. Tôi không nói rằng mình ghét cái đẹp. Tôi trân trọng cái đẹp, tôi thích nhìn những cô gái xinh đẹp. Nhưng nếu chọn người để yêu thì tôichẳng bao giờ lấy cái đẹp làm mục tiêu hàng đầu.
Bọn con trai, lúc rảnh thường rỉ tai nhau, làm thế nào để chinh phục một cô nàng xinh đẹp, đỏng đảnh. Tôi cười...Chẳng việc gì phải chinh phục để hạ thấp giá trị bản thân. Nhiều lúc tôi chẳng làm gì mà luôn nhận được những lá thư, tin nhắn tỏ tình. Nhưng rất tiếc, tôi không hứng thú. Tôi thích đi chinh phục hơn.
o0o
Tôi rất thích nhìn con gái nổi giận. Mỗi lần giật tóc hoặc "vô tình" ném giấy trúng vào đầu cô nàng nào đó, tôi thường ước cô ấy quay lại nhéo mình, hoặc nổi giận đùng đùng và trả đũa. Ai càng giận, tôi càng hứng chí và chọc tiếp. Tuy nhiên, chỉ thỉnh thoảng "ức chế lâu ngày" vì nỗi cô đơn tiềm tàng, tôi mới chơi những trò con nít ấy...
Tôi không sợ đứa con gái nào trong lớp, kể cả nhỏ lớp trưởng. Nhưng có một trường hợp ngoại lệ. Đó là Vũ Vy - cô lớp phó học tập giỏi giang, suy nghĩ chín chắn và thường trò chuyệnrất nghiêm túc. Không hiểu sao tôi chẳng thể đùa giỡn với Vy được. Tôi rất tôn trọng cô ấy. Tôi ngưỡng mộ Vy vì nhiều điều. Cũng không thể gọi đó là sự ngưỡng mộ mà là một điều gì đó khó tả...Lẽ dĩ nhiên, điều này cần sự xúc tác mới bộc lộ rõ rệt...
Hồi ấy, tôi hay chơi trò ném phấn tứ tung khắp lớp. Nhỏ lớp trưởng cầm cây thước dài dí tôi chạy vòng vòng, làm tôi càng hăng. Từ bục giảng, tôi hất đi cả một hộp phấn bể nát, hàngchục viên phấn vụn rơi xuống bàn VũVy. Tôi giật mình, định thần lại, chuẩn bị nhận một sự "trừng phạt" kinh khủng. Vũ Vy rất nghiêm, nàng sẽ không như những đứa con gái khác. Sự trả đũa của Vy, tôi không hình dung được, nhưng có lẽ nó sẽ mạnh như lốc xoáy và cuồng bạo như sóng thần...
Và rồi tôi bất ngờ...
Vy nhẹ nhàng thu gom từng viên phấn lại cẩn thận, cho vào hộp, đưa lại tôi, rồi nói: "Lần sau cẩn thận hơnVĩnh nhé! Phấn vụn thế này sao viết bảng bây giờ?"Sau lần đó, tôi bớt giỡn hơn. Trong mắt tôi, Vy là một điều gì đó đặc biệt,chỉ cần Vy nói là tôi nghe. Những gì Vy nói, tôi thấy điều nào cũng đúng...
Tôi bắt đầu phát hiện ra mình có những cảm xúc không bình thường từ khi Phúc - tên Bí thư thông minh trí thức - tiếp cận và trò chuyện với Vy ngày một nhiều...
o0o
Phúc càng trò chuyện với Vy bao nhiêu thì tâm tưởng tôi càng hướng đến Vy bấy nhiêu. Tôi bỗng thấy"chướng mắt" khi họ cùng nhau học thêm, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau nán lại vài phút ra về...
Khi tôi nói với thằng bạn thân rằng, hình như mình đã để ý Vy, nó cười sằng sặc và bảo: "Trời ạ? Mày sao thế? Trên đời thiếu gì con gái, sao lại chọn Vy?". Khi ấy tôi rất tức giận khi nó dám chê thần tượng của tôi, nhưng rồi nghĩ lại, tôi buồn buồn.
Đúng. Vy không đẹp. Và đó chỉ là cách"nói giảm nói tránh" đó thôi.
Học chung lớp gần ba năm, theo những gì tôi biết và quan sát thì chẳng tên con trai nào để ý Vy cả, dù tính tình Vy khá tốt và nàng học rất giỏi. Ngày nào Vy cũng chỉ học ở trường, rồi lặng lẽ về nhà, Vy hòa đồng với tất cả nhưng ít trò chuyện cùng ai quá lâu...Mọi người đều mếnVy nhưng để trở thành bạn thân của Vy hay một cái gì cao hơn nữa, có vẻ hơi khó.
Theo cái nhìn của tôi, Vy hết sức giản dị. Mái tóc dài luôn được cột gọn gàng bằng một sợi thun nhỏ màu đen, trên gương mặt chỉ có cặp kính đen là nổi bật. Những đường nét trên mặt Vy hết sức bình thường và chẳng tôn lên được điều gì cả. Duy chỉ có dáng người là cân đối, thanh lịch. Vy thích màu tím. Tôi biếtđiều đó qua những vật dụng của Vy, hầu hết đều tím. Vy ít khi cười và có cười cũng chỉ cười mỉm. Tôi nghĩ chắc Vy cũng biết được rằng khi cườicô ấy sẽ không xinh.
Tôi có một cảm giác gì đó với Vy rất đặc biệt. Tôi hay nghĩ về cô ấy nhưng rồi khựng lại khi nghĩ ra viễn cảnh mọi người há hốc khi biết rằngmột kẻ như tôi lại có thể thích một cô nàng quá "đối lập" với mình như vậy...Tôi đẹp, nàng không xinh. Tôi quậy phá, nàng lại ngoan ngoãn...
Nếu người tôi thích là một cô gái xinh xắn, kiêu kỳ, tôi dễ dàng lên kế hoạch cưa cẩm và đoán được cô ta thích gì, muốn gì, khi nào "giả vờ" làm giá, lúc nào lại muốn bông đùa đẩy đưa...Vy thì khác...Nghĩ tới mà tôi muốn đầu hàng...Làm thế nào đây? Vì vậy, tôi quyết định "quên đi cái cảm giác khó chịu này", và tiếp tục chọc phá những đứa con gái khi cảm thấy cô đơn...
Tôi sẽ thôi ý định thích Vy (có lẽ tôi áingại về nhiều điều, trước mắt là e dè"dư luận"), dù tôi đã khăng khăng đặt ra quy tắc là "vẻ ngoài không quan trọng"), nếu như không có buổi chiều hôm ấy...
Kì 2: Đẹp để làm gì?
Giờ tan trường, trong khi mọi người lo thu dọn tập vở thì tôi phải chạy vắt giò lên cổ khắp dãy hành lang lớp học.
Sở dĩ như vậy là vì tôi đã trót đụng vào hai cô nàng dữ dằn nhất lớp...
Chuyện là thế này...Tôi rất ghét những đứa con gái kênh kiệu và luôn tự cho mình là tuyệt vời. Đặc biệt là hai chị em song sinh An Di - An Mi. Tiết học cuối, trong khi mọi người chăm chú nghe giảng thì tụi nó ngồi bàn luận về những đứa con gái trong lớp, từ vẻ ngoài đến tính cách. Tôi ngồi gần đó nên dù không muốn nghe, những lời ấy cứ rót liên tục vào tai, rõ mồn một. Ban đầu, tôi cố nén tiếng cười vì cách suy nghĩ quá ư nông cạn của hai tụi nó. Nhưng rồi nghe chúng nhắc loáng thoáng đến Vũ Vy, mắt tôi sáng lên và tôi quyết định phải nghe cho kĩ từng lời."Nhỏ đó tao rất ghét!" - An Di vừa nói vừa nhìn bộ móng tay sơn phết cầu kì.
"Sao thế?" - An Mi hỏi chiếu lệ.
"Xấu mà chảnh...Hôm nọ, tao vô tình bắt gặp Phúc tặng quà cho nó, mà năn nỉ mãi nó mới chịu nhận. Nếu tao là Phúc, tao nổi điên liền..."
"Ý, Phúc để ý Vy à?"
"Tao không rõ, nhưng tao nghĩ là không đâu. Đời nào...Mà hôm bữa, tao vô tình đụng nó một cái, nó quaylại nhìn tao. Tao hất mặt lên, nó bỏ đi. Thái độ đó là "khinh người" chứ còn gì nữa! Để rồi xem, có ngày, An Di này sẽ..."
"Sẽ thế nào?" - Tôi nói với một giọng"bổng" hết mức ngay khi những tiếng trống vừa vang lên...Thật sự tôi đã rất giận dữ từ lời nói thứ hai của An Di. Nhưng tôi cố tình ra vẻ đùa vui để giảm bớt sự căng thẳng. Tính tôi vốn không thích tranh cãi với con gái một cách nhỏ mọn.
"Đồ nhiều chuyện. Xí! Á!" - Hai tiếng cảm thán bật lên cùng một lúc. Tôi thích chí cười vang. Ngay khi An Di nguýt dài thì bất ngờ nàng vấp phải chân tôi (tôi cố tình đưa chân ra gạt), và vì đôi giày cao gót của nàng"chỉ tầm vài xentimet" nên nàng bị trật chân thảm hại. An Mi thấy chị mình "bị hại", giương "hai viên đạn" nhìn tôi. Tôi giật lấy hai chiếc túi xách của hai đứa, chạy. Cả hai đuổi theo. Tôi chạy với tâm trạng phấn khích cực độ, vì hai đứa nó đuổi mãi không kịp, cứ chạy lạch bạch và miệng thì liên tục hét lên: "Trả đây! Trả mau!". Tôi đang tính "giảm vận tốc" khi đã bỏ xa hai đứa nó thì bất chợt đụng vào Vũ Vy. Vy đang bước chậm rãi và trước mắt cô ấy chỉ còn hai bậc cầu thang. Tôi choáng váng và Vy té xuống.
Ngay lúc đó An Di - An Mi cũng đã đến trước mặt tôi. Tôi trả ngay túi xách cho hai đứa nó, sẵn sàng nhận lấy những cú ngắt nhéo. Bây giờ tôi chẳng quan tâm đến tụi nó nữa. Tôi đang rất hoang mang và tôi nghĩ, lần này, Vy không đủ "rộng lượng" để tha thứ cho hành động này.
Và tôi đoán đúng.
"Vĩnh làm cái gì vậy hả? Vy đau lắm biết không?" - Vy đứng dậy không nổi. Có lẽ cô ấy trật chân. Tôi hoảng sợ cực độ vì Vy trông có vẻ đứng lên không nổi. Ngay lập tức, tôi bế Vy vào phòng y tế trong khi cô nàng nhắm tịt mắt lại và không còn sức để...mắng tôi nữa. Khoảng cách hai bậc cầu thang không quá cao nhưngđủ để một người bị té cảm thấy ê ẩm. Hơn nữa, với một lực tác động cực kỳ khủng khiếp là "tôi", thì càng đau cực độ. Tôi còn cảm thấy buốt nhói ở bả vai và cổ tay, huống hồ Vy...Càng nghĩ, tôi càng thấy có lỗi, càng thấy bực hai con nhỏ đó. Nếu tụi nó không nói xấu Vy, thì đâu xảy ra chuyện này. Ơ, nhưng dù sao lỗi tôi vẫn lớn hơn...
"Em làm gì bạn vậy hả? Bị bong gân rất nặng đấy. Có lẽ sẽ không mang được giày cao gót trong một thời gian khá dài..." - Cô y tá vừa nói vừa nhìn thằng tệ hại là tôi.
"Em ít khi mang giày cao gót lắm cô ạ..." - Vy thều thào.
"Vậy là tốt! Cô phạt em phải ở lại canh con bé trong nửa tiếng đồng hồ. Băng bó xong, nghỉ ngơi một chút mới về được. Cô nghĩ chắc em cũng phải dẫn con bé về đấy...Mà emcũng hiền nhỉ, lẽ ra phải bắt đền nó chứ" - Cô y tá nhìn tôi, nói xong, nhìnVy, nhìn tôi, thở dài rồi bước ra khỏi phòng.
o0o
"Vĩnh hết sức xin lỗi... Chỉ là vì..." - Tôi lúng túng. Thật sự là tôi đang bị mê hoặc bởi mùi hương thoang thoảng từ Vy, từ lúc bế Vy ngay góc cầu thang đến khi vào phòng y tế...
"Vy biết mà...Vĩnh lúc nào cũng thích đùa giỡn như vậy..." - Vy tháo mắt kính ra. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy rõ mắt Vy. Đôi mắt biết nói, nhiều cảm xúc, thoáng buồn, và dường như chứa cả một bầu trời...Tôi bị hút vào đó... Đẹp như An Di - An Mi để mà làm gì, khi tâm hồn toàn những điềunhỏ nhen ích kỉ? Tôi bỗng thấy khó thở, một cảm xúc lạ len lỏi vào huyết mạch của một đứa con trai lầnđầu tiên biết rung động trước cái đẹp, à không, trước một người không xinh thì đúng hơn."Không đâu. Chỉ vì hai đứa nó nói xấu Vy..."
"Thế à..." - Vy thở dài rồi mỉm cười -"Vy biết hai người đó không thích Vytừ lớp 10 kìa. Ta đâu thể làm vừa lòng tất cả mọi người được Vĩnh nhỉ..."
"À ừ..." - Tôi gật cho có lệ vì thật sự tôi chẳng còn nghe Vy nói gì cả...Tôi chú mục vào Vy đến mức nàng phải giương tay huơ huơ để xác nhận xem tôi đang tỉnh hay mê...
"Vĩnh làm sao vậy hửm?"
"Vy nè...Lúc chiều Vĩnh có nghe An Di nói Phúc tặng quà cho Vy mà Vy ngại nhận, phải không?" - Tôi nói với giọng trầm đục, rất nghiêm túc.
"Thật sự là vầy...Phúc đưa món quà ấy nhờ Vy đưa cho Ngọc Nga, cô bạn lớp bên cạnh. Phúc để ý Ngọc Nga. Nhưng rồi Vy không muốn làm điều đó bởi vì..."
"Thích Phúc?" - Tôi nói mà tim đập mạnh. Cảm giác bực bội không tả được.
Vy quay đi, có lẽ nén một giọt nước nơi khóe mắt. Tôi cảm nhận được điều đó dù không nhìn thấy. Tôi nắmtay Vy để cô ấy cảm thấy an toàn. Đến bây giờ thì tôi hoàn toàn xác nhận được là, tôi cóc cần quan tâm dư luận. Tôi sẽ nói với mọi người rằng mình để ý Vy và tôi sẽ công khaitheo đuổi cô ấy. Không xinh thì đã sao? Chẳng lẽ đến với nhau vì vẻ bề ngoài thì mới được gọi là yêu à? Với tôi, Vy như một thiên thần, dễ thương, mong manh và trong vắt...
"Vy không đẹp... Vy biết điều đó mà!"- Vy mỉm cười. Lại mỉm cười. Nhưng tôi thích nụ cười đó.
"Không. Trong mắt Vĩnh, Vy lúc nào cũng đẹp! Vy à..., Vĩnh..."
"Về thôi...Vy đỡ đau rồi" - Nói xong Vykhập khiễng bước ra...Trong tôi có một cảm xúc không tài nào diễn tả được. Vừa hạnh phúc, vừa đau khổ...
Cùng từ lúc đó, tôi cảm nhận được rằng, trong mắt Vy, tôi chỉ là một thằng nhóc suốt ngày quậy phá và bất cần tương lai... Vậy thì làm sao tôi có thể ngỏ lời?
Yêu một người không xinh, khó đến như vậy sao?
Kì cuối: Ngỡ ngàng
Khi tôi dần dần thể hiện rõ tình cảm của mình dành cho Vy, thì Phúc bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.
Tôi mặc kệ hắn vì từ lâu, hắn đã được xem là "kẻ thù" của tôi...
"Vy tự khuân được mà... Đã ba ngày, vết bầm ở chân hết lâu rồi..." - Vy gượng cười... Tôi nhìn vào ánh mắt Vy và phát hiện ra nàng đang nói dối...
"Vy còn đau lắm mà... Thôi, lên trước đi. Vĩnh giúp cho" - Nói rồi tôi nhấc bổng những chồng hồ sơ đăng kí dự thi đại học, cùng Vy bước vào lớp...
"Ái chà chà... Mọi người chống mắt lên xem Vĩnh nhà ta kìa... Bình thường hắn có lịch sự với phe XX ta như thế đâu..." - An Di nói giọng chua ngoa. Tôi ghét nhất những đứacon gái hay nói vu vơ kiểu đấy. Im lặng là vàng. Tôi lé mắt nhìn sang Vyxem biểu hiện. Vy cười hiền. Đấy, đó mới là thiên thần của tôi!
"Không không... Chẳng qua là "anh đẹp giai" muốn nịnh lớp phó để không bị trả bài gay gắt vào đầu giờmà thôi" - An Mi hùa theo chị
"Thằng Vĩnh hôm nay chọc gái kiểu mới à? Ban đầu lịch sự, giả vờ "đeo nơ" rồi sau đó "cáo già" lột nơ ra phải không?" - "hội lưu manh" nói oang oang ở góc lớp rồi hùa nhau cười ầm. Tôi khó chịu. Khuân xong chồng hồ sơ, tôi quay xuống bọn nó, đập bàn. Cả đám giật mình, nhìn vàođôi mắt rực lửa của tôi, chẳng đứa nào dám đùa thêm một tiếng.
o0o
Hai tuần trôi qua...
Nhỏ lớp trưởng ngoái đầu nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ. Vài giây sau, nó ném cho tôi một mẩu giấy.
"Thích Vy à?"